Khi Diệp Lương Yên, Ninh Tiêu Tiêu và Tần Thiếu Khanh chạy đến quán bar, họ chỉ thấy Hứa An Tĩnh đang lo lắng đến mức đi đi lại lại ở cửa. Vừa nhìn thấy bọn họ, Hứa An Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Giọng cô gấp gáp: “Mấy cậu đến rồi! May quá! Tớ gọi điện cho Uyển Dao xong thì không thấy cô ấy đâu nữa! Gọi điện cũng không bắt máy, bây giờ đã tắt nguồn rồi! Phải làm sao đây?” Cả ba người đều sững sờ, tim như rơi xuống đáy vực. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương