... Diệp Lương Yên gọt xong quả táo, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của người đàn ông. Anh ta vẫn giữ nét mặt bình thản, khẽ mỉm cười, nụ cười ấy làm cho đường nét khuôn mặt vốn dĩ đã thanh tú lại càng thêm tao nhã, tựa như một bức tranh thủy mặc. Diệp Lương Yên có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa quả táo đến trước mặt anh ta. Giang Dục Đường không nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn rồi hỏi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương