Vừa bước vào quán, âm nhạc chấn động điếc tai cùng ánh đèn mờ ảo, chớp tắt nhiều màu khiến cả bốn cô gái đều phải nheo mắt lại. “Sao trong này tối thế nhỉ? Mình chẳng thấy gì cả! Ninh Tiêu Tiêu lên tiếng với giọng hơi uất ức. Hứa An Tĩnh đi đầu, dẫn dắt cả nhóm: “Đừng lo, một lát nữa mắt cậu sẽ quen với ánh sáng ở đây, đi theo mình. Sau đó, cô ấy dẫn họ tìm một chỗ ngồi ở khu bàn cao. Hầu như vừa mới ngồi xuống, đã có người đến làm quen. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương