Ba người còn lại đồng loạt lộ vẻ nghi ngờ. Diệp Lương Yên thầm thở dài, cũng lười giải thích thêm. Cô quay người lấy túi xách, đeo lên vai: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, trước khi ký túc xá đóng cửa sẽ về, vậy nhé. Ninh Tiêu Tiêu vẫn không yên tâm: “Lương Yên, cậu lại ra ngoài nữa à? Dạo này cậu làm sao thế? Từ hôm kia đến giờ, ngày nào cũng ra ngoài mấy lần, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Diệp Lương Yên nhàn nhạt đáp: “Không có gì đâu, đừng lo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương