Cố Thời Viễn siết chặt vòng tay, kề sát bên tai cô, giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Tối nay gan em to lắm nhỉ? Dám sau lưng tôi đến chỗ mấy gã trai bao?” “Thế nào? Cảm thấy kỹ thuật của tôi không đủ thỏa mãn em sao?” Tạ Uyển Dao run rẩy, mím chặt môi, không đáp. Sự im lặng của cô chính là sự phản kháng ngoan cố. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương