“Em gái, nói thật đi, có phải em đã 'cảm' vị bác sĩ đẹp trai, chu đáo, tỉ mỉ kia rồi không?” Hứa An Tĩnh chớp đôi mắt đầy vẻ hóng hớt, đánh giá Ninh Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới. “...” Ninh Tiêu Tiêu trợn tròn mắt nhìn cô, hoàn toàn không hiểu ý của câu hỏi này. Diệp Lương Yên bật cười bất lực, “Tiêu Tiêu, cậu có biết không? Từ khi cậu về, số lần bọn tôi nghe thấy ba chữ 'Tần Thiếu Khanh' còn nhiều hơn bất cứ câu nào cậu nói đấy! Thế còn 'nam thần' Từ Thao của cậu đâu?” Ninh Tiêu Tiêu bị trêu đến mức đỏ bừng cả mặt, có chút xấu hổ, bĩu môi: “Hừ, chuyện đó... là của kiếp trước rồi! tớ quên sạch rồi, tớ đã có nam thần mới!” Tạ Uyển Dao thẳng thắn hỏi: “Tần Thiếu Khanh?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương