Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, cô không cho ai chạm vào mình, đối với tất cả mọi người đều xa lạ và dè dặt, kể cả mẹ cô – Hoắc Khuynh Nguyệt. Dần dần, những vết thương trên cơ thể đã lành. Chỉ có tổn thương ở dây thanh quản phục hồi chậm hơn, còn lại nhìn bên ngoài cũng không khác gì người bình thường. Nhưng vết thương trong lòng cô, vĩnh viễn không thể lành lại. Một bé gái chỉ mới mười tuổi, trong suốt hai ngày hai đêm ấy, không ai biết cô đã trải qua những gì, ngoài bản thân cô. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt to tròn đầy nước của cô, khuôn mặt ngây dại, cũng đủ khiến người ta xót xa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương