Ninh Tiêu Tiêu lập tức hất chăn xuống giường, hai tay chống nạnh, bộ dáng như đang hờn dỗi, nhưng càng làm nổi bật lên dáng vẻ đầy đặn của cô: “Cẩn thận đó, nếu không sau này mình sẽ không thèm để ý đến cậu nữa!” Đúng là chẳng thể nói ra câu nào nặng hơn được! Diệp Lương Yên chỉ cười nhạt. Đôi khi cô nghĩ, có lẽ đơn giản như Tiêu Tiêu cũng là một điều tốt. Gia đình cô ấy bình thường mà ấm áp, nghe nói bố mẹ đều là giáo viên trung học ở quê nhà, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong sự yêu thương che chở của bố mẹ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương