An Tình không để ý ánh mắt khác thường xung quanh, nhấc chân đi về phía đại sảnh.

Còn chưa đi vào đã nghe được giọng nói giận dữ của Hà Dĩ San đối với tài xế: “Tôi bảo anh đi đón người, người đâu?”

Người lái xe cúi đầu, đứng đó sợ hãi và rụt rè: “Khi tôi lái xe đến nhà ga, cô ba đã không còn ở đó nữa.

Hà Dĩ San tức giận cả người phát run, bà ở Cao gia mười mấy năm, khí chất trong lời nói cử chỉ phi thường nổi bật.

Mà hiện tại một ngày ngắn ngủi, làm cho bộ mặt của bà trở nên đáng ghét.

“Ta bảo con đứng tại chỗ chờ, nha đầu chết tiệt này rốt cuộc con chạy đi đâu. Gọi điện thoại cũng không nghe máy, con coi Cao gia là gia đình bình thường sao? Con muốn làm gì.

An Tình ném balo trên lưng lên ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hà Dĩ San.

“Bà nói như vậy, tôi cũng nói cho bà địa chỉ nhưng tôi từ đầu đến cuối đều không đáp ứng sẽ ở tại chỗ chờ người đến đón tôi.”

Nghe được tiếng nói chuyện, Hà Dĩ San ngẩng đầu nhìn thấy An Tình cách đó không xa trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Mấy năm nay, bà chưa từng để ý đến người con gái này, sau khi đi ra ngoài vài ngày, phảng phất giống như biến thành người khác.

Bà không nghĩ tới An Ý lại xuất hiện như vậy, trong khí chất thanh thuần mang theo vài phần xinh đẹp.

Ngay cả Cao gia vẫn tự hào Cao Tuyết ở trước mặt cô cũng kém cỏi không ít.

Nghe được giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm của An Tình, lại châm chọc, Hà Dĩ San phục hồi tinh thần lại.

Bàn tay hổn hển đập lên bàn: “Nếu không phải sợ chậm trễ hôn sự với Tống gia, con muốn ở nông thôn ta cũng sẽ không quản con.

An Tình mặt không chút thay đổi, đôi mắt lạnh như băng sâu thẳm nhìn Hà Dĩ San.

Chạm đến tầm mắt An Tình, Hà Dĩ San trong lòng nhịn không được run rẩy, nữ nhi này của bà từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy.

Cố nén sự khác thường trong lòng, giọng nói của Hà Dĩ San dịu dàng vài phần.

“An Ý, Cao gia nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, lần này hạng mục đầu tư của Cao gia thất bại cần Tống gia tài trợ. Tống gia ở thành phố là hào môn số một. Con gả qua đó, Tống gia sẽ không bạc đãi con.”

An Tình cười nhạo một tiếng, thật đúng là chưa từ bỏ ý định, đè nén trào phúng trong lòng: “Tôi nhớ bố tôi mỗi tháng đều đúng giờ, đem tiền sinh hoạt và học phí của tôi gửi vào thẻ của bà, sao lại biến thành Cao gia nuôi dưỡng tôi.

Hà Dĩ San bị lời nói của An Tình chọc vào đúng trọng điểm.

Quả thật mấy năm nay bố của An Ý chưa từng cắt đứt chi phí sinh hoạt phí của cô. Chỉ là chuyện này, bà cho tới bây giờ chưa từng nói qua với bất luận kẻ nào, An Ý làm sao biết được.

Hà Dĩ San đứt quãng, có chút chột dạ nói: “Con nói bậy cái gì, bố con cho ta tiền sinh hoạt phí khi nào.”

“Ha ha.” An Tình trầm thấp cười cười: “Bà ở cái tuổi này còn lừa gạt trẻ con, có ý tứ sao?

Hà Dĩ San bởi vì lời nói của An Tình mà thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát: “Ta là mẹ của con, ta nói không có thì là không có.

Nghĩ đến sau này vinh hoa phú quý ở Cao gia, còn cần dựa vào nữ nhi này, thanh âm lại nhu hòa xuống.

Ngữ khí nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Chuyện hôn sự với Tống gia này, có thể gặp không thể cầu.

An Tình kéo mũ bóng chày trên đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười biếng.

“Nếu Tống gia tốt như vậy, vậy vì sao không để Cao Tuyết gả qua.”

Tống gia đúng là hào môn số một ở thành phố, bất quá chỉ là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Lời nói tiếp theo của Hà Dĩ San bị nghẹn ở cổ họng, chậm lại nửa ngày cũng không nói ra.

Cao Tuyết xinh đẹp, thành tích lại tốt, tương lai tiền đồ không giới hạn.

Cô ta xuất chúng như vậy, Cao gia khẳng định luyến tiếc.

Cao gia đặt chủ ý lên người An Ý. Lúc Cao Hoa Vinh nói chuyện này với bà, Hà Dĩ San cũng không đặc biệt để ý.

Bà vừa mới gả vào Cao gia, con gái riêng Cao Tuyết cùng con trai riêng Cao Tu Nhiên cũng không thích bà. Khắp nơi làm bà khó xử, vì muốn cùng bọn họ quan hệ tốt.

Hà Dĩ San hỏi thăm sở thích của bọn họ với bảo mẫu, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn bọn họ thích, bình thường hỏi han ân cần.

Vì có thể ở lại Cao gia, tất cả tâm tư của bà đều ở trên người con riêng bỏ qua con gái của mình.

Khi bà phát hiện ra tính cách của An Ý ngày càng trở nên im lặng và không thích nói chuyện.

Cùng với người bố ruột của cô, đáy lòng càng ngày càng chán ghét đứa con gái này.

Ngày thường đối với cô cũng không quan tâm, dần dà Cao Tuyết cùng Cao Tu Nhiên biết.

Mẹ kế đối với con gái ruột của mình không để ý lắm, âm thầm khi dễ cô càng ngày càng lợi hại.

Sau đó tính cách An Ý cũng càng ngày càng yếu đuối, Hà Dĩ San nói cái gì cô đều sẽ làm theo.

Nhưng An Ý bây giờ, không chỉ đối nghịch với bà, còn oán hận bà khắp nơi, bà đè nén lửa giận quay cuồng mà từ đáy lòng.

“Rốt cuộc con có phải con gái của ta hay không. Hôm nay có gì đó không đúng, giống như đã biến thành một người khác.”

An Tình không muốn cùng Hà Dĩ San nói những thứ vô dụng này, khàn giọng, thờ ơ: “Tôi đương nhiên là con gái bà.

Hà Dĩ San tức giận thiếu chút nữa bị ngã, cầm điện thoại di động trong tay: “Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ trường học, con không được phép đi đâu cả.

An Tình không để ý tới mà là ngẩng đầu nhìn người giúp việc bên cạnh một cái: “Hiện tại tay tôi không rảnh, cô giúp tôi mang balo về phòng.

Kiếp trước, cô đi tới thành phố vẫn ở bên ngoài chưa từng vào ở trong Cao gia, cô không biết phòng An Ý ở đâu.

Cô cố ý để cho người giúp việc dẫn đường, nếu mở miệng hỏi thăm nhất định sẽ bị lộ.

Người hầu bên cạnh ngẩn người, nhìn sắc mặt khó coi của Hà Dĩ San.

Vội vàng cầm lấy balo màu đen trên sô pha, đi về phía phòng An Ý.

Hà Dĩ San tức giận cả người run rẩy đứng lên, hổn hển chỉ vào An Tình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Vì sao ngắn ngủi vài ngày, đứa con gái nhu nhược luôn thuận theo của bà lại trở nên phản nghịch như vậy.

“Ta nói với con, con rốt cuộc có nghe được hay không?”