Tháng 7 nóng bức, nắng nóng gay gắt, An Tình đội mũ bóng chày trên đầu, dáng người cao gầy mặc đồ thể thao màu đen. Đeo balo màu đen đi ra khỏi trạm xe buýt nhiều người qua lại, đôi mắt tinh xảo tràn đầy không kiên nhẫn. Cô dựa vào biển quảng cáo của nhà ga. Hai mươi phút sau, một chiếc xe màu đen dừng lại. Cô cởi tai nghe ra một cách tùy tiện, mở cửa xe và ngồi vào. Lúc này, điện thoại di động trong túi An Tình vang lên, cô vừa mới nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm gừ của người phụ nữ: “An Ý, rốt cuộc con đang ở đâu, vì sao tài xế không tìm thấy con.” An Tình châm chọc nói: “Tôi đã lên xe rồi. “Con đi đâu cũng không được đi, thành thành thật thật ngồi xe trở về, còn có…” Không đợi người ở đầu dây bên kia nói xong, An Tình không quá để ý cúp điện thoại, bàn tay trắng nõn gõ màn hình. Cảm nhận được tầm mắt nóng rực bên người, An Tình ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông ngồi bên cạnh, đặc biệt khiến người ta chú ý. Trên da thịt trắng nõn là ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt thanh nhã như sương lộ ra lạnh lẽo. Đôi môi như đao khắc khẽ mím lại, cả người tản ra khí chất trong trẻo cao ngạo. Tống Hàn cúi đầu, con ngươi thâm thúy nhìn An Tình, môi mỏng khẽ mím. Người phụ nữ vừa nghe điện thoại đều gọi tên cô, xem ra là con gái riêng của nhà họ Cao, An Ý. Đầu tư nhà họ Cao thất bại. Vì muốn nhận được đầu tư của nhà họ Tống, đã cố ý gả cô gái trước mắt cho con trai của chú anh. Nghĩ đến đây, người đàn ông nhếch khóe miệng tà mị. Con trai của chú anh, cả ngày không làm việc đàng hoàng, ăn uống vui chơi không ai không biết. Thậm chí còn có tin đồn rằng anh ta có sở thích đạc thù đối với phương diện kia. Điều này cũng dẫn đến, người trong giới không ai nguyện ý gả con gái cho anh ta. Anh rất khinh thường Cao Vinh Hoa loại thủ đoạn bán con gái cầu vinh này, hơn nữa bán vẫn là con gái của người khác. Nhưng anh không thích xen vào chuyện của người khác, đó là giao dịch giữa nhà họ Cao và chú anh. “Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Tống Hàn trầm thấp, thanh âm nội liễm vang lên trong xe. Đôi mắt trong trẻnh lạnh lùng của An Tình híp lại, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. Cô nghiêng mắt nhìn vào bên trong xe, nội thất xa hoa, xem ra mình lên nhầm xe. Rũ mắt xuống, khóe mắt lạnh lẽo, mang theo sự lạnh lùng từ chối: “Không cần. Tống Hàn thần sắc biếng nhác tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen nhánh tràn ngập băng lãnh. Ngày đó, khi anh ở Tống gia nhìn thấy An Ý đi qua tiền viện, cô cúi đầu, mái tóc dày che đi khuôn mặt của cô. Nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Cao Hoa Vinh. Lúc này An Ý lại hấp dẫn ánh mắt của anh, mái tóc dài đen nhánh dưới ngũ quan tinh xảo. Trang phục đơn giản làm nổi bật khí chất lạnh lùng của cô. “Ha ha.” Tống Hàn trầm thấp cười ra tiếng: “Nói không chừng rất nhanh chúng ta sẽ trở thành người một nhà. Đôi mắt nhàn nhạt của Tống Hàn lóe sáng, nhìn chằm chằm An Tình uể oải ngồi ở đó. Khí tức vô cùng lạnh lùng, kháng cự bất kỳ một người nào tiếp cận cô. An Tình nhíu mày, thâm trầm nhìn Tống Hàn, xem ra người đàn ông trước mắt là người Tống gia, không biết là Tống gia nào. Nhà chính Tống gia còn có một vị thiên chi kiêu tử, đã lăn lộn ở trong giới kinh doanh nhiều năm. Anh tiếp nhận Tống gia ngắn ngủi chỉ vài năm, đưa Tống gia lên đứng đầu các hào môn ở thành phố này, tài sản tăng gấp mấy lần, liên quan đến các ngành nghề. Cho đến nay không ai biết anh trông như thế nào. Cô không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Hàn: “Chuyện sau này, ai cũng không nói trước được. Nói xong, chuẩn bị mở cửa xe xuống xe. Tống Hàn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay An Tình, nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo của An Tình, ánh mắt lạnh như băng hòa hoãn một chút. “Vì tập đoàn Cao thị, Cao gia cũng sẽ dùng hết sức lực để gả cô vào Tống gia.” “Vậy phải xem tôi có nguyện ý hay không.” Tống Hàn sung sướng cười ra tiếng, lời nói của An Tình làm cho anh sinh ra hứng thú nồng đậm, sâu trong đáy mắt ý cười càng lúc càng sâu. “Cô thành công khiến tôi chú ý, thật đúng là một con mèo hoang kiêu ngạo.” An Tình giống như nhìn người khuyết tật trí tuệ, lạnh lùng nhìn Tống Hàn: “Anh buông tay, bây giờ tôi phải xuống xe về Cao gia.” “Tôi vừa vặn đi qua đó, đưa cô về Cao gia.” Tài xế ngồi ghế trước nghe Tống Hàn nói. Nhìn gương chiếu hậu, công ty ở trung tâm thành phố phía nam. Mà Cao gia lại ở hướng bắc, làm sao thuận đường, muốn đi đường vòng còn không sai biệt lắm. Nhưng nhìn thấy thiếu gia ngày thường nghiêm túc trên mặt có chút tươi cười, tài xế rất tự giác lái xe. An Tình phiền não nhíu mày, tránh khỏi bàn tay bị Tống Hàn túm lấy. Kéo mũ xuống, nhắm lại đôi mắt tinh xảo phiếm tơ máu đỏ, tựa vào trên xe chợp mắt. Thấy thế, Tống Hàn mím môi dặn dò tài xế, bảo anh ta lái xe chậm một chút đừng quấy rầy An Tình ngủ. Sau đó bàn tay thon dài trắng nõn, tiếp nhận tư liệu thư ký ngồi phía trước đưa tới. Một lát sau, Tống Hàn nghe được điện thoại di động trong túi An Tình không ngừng rung động, anh không kiên nhẫn mà nhíu mày. Đôi mắt đen như đá lạnh lùng liếc mắt, An Tình sớm đã bị đánh thức nhưng vẫn nhắm mắt như đang ngủ say. Cuối cùng anh không thể không nói: “Điện thoại di động của cô đã rung không ngừng. Cô không nhìn? Nói không chừng ai có việc gấp tìm cô thì sao?” - An Tình không để ý tới, vươn tay đè mũ bóng chày trên đầu, quay đầu tiếp tục chợp mắt. Chiếc xe màu đen đậu trước biệt thự của nhà họ Cao. An Tình đeo balo xuống xe, nhìn biệt thự xa lạ lại quen thuộc trước mắt, đôi mắt u lãnh nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc nào. Cô đi lên phía trước bấm chuông cửa, mở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc váy dài màu đen, hơi mập, nhìn thấy An Tình ở cửa, hai mắt lộ ra kinh diễm: “Vị tiểu thư này, cô tìm ai.? An Tình không để ý tới, lướt qua người hầu bên cạnh đi vào trong biệt thự. Người giúp việc nhìn thấy An Tình đi vào không ai dám tiến lên ngăn cản. Bởi vì người có thể tiến vào tiểu khu cao cấp này, không giàu thì quý, bọn họ không dám đắc tội. Vì thế tụ tập cùng một chỗ thảo luận An Tình là ai.