Cao Tuyết lớn tiếng hét lên: “Không phức tạp sao em có thể đến tìm thầy chứ?

“Bệnh này của cậu ấy, em tìm tôi thì cũng vô dụng thôi, tôi không dám phẫu thuật cho cậu ấy, lỡ như bị mù, trách nhiệm này ai sẽ gánh đây.

Nghe vậy, Cao Tuyết nhất thời á khẩu không nói nên lời, ngay cả viện trưởng cũng không dám phẫu thuật cho Hứa Hi, ở thủ đô không có bác sĩ nào có thể làm được.

Hứa Hi đưa tay dịu dàng ôm Cao Tuyết vào lòng: “Em đừng lo lắng quá nhiều, cùng lắm thì không phẫu thuật thôi.

Trái tim Cao Tuyết đập lỡ nhịp, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Hứa Hi: “Thời gian trôi qua, mắt anh sẽ bị mù, đến lúc đó cục máu đông trong não khuếch tán, phẫu thuật cũng vô dụng thôi.