An Ý hiểu rõ gật đầu. Hứa Khai ở một bên thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng như được dỡ xuống, cảm thấy thoải mái chưa từng có, chỉ cần Hứa Trung không cùng vợ Tống Hàn dây dưa là được rồi. Anh ta không có ý kiến gì với Hứa Trung nữa. Nghe thấy y tá bên ngoài gọi tên anh ta, anh ta đứng lên: “Bây giờ còn sớm, Hứa Trung em đưa An Ý đến Trung y đường đi dạo đi, anh đi thăm bệnh nhân đã. Nói xong, mặc áo blouse trắng vội vàng đi ra ngoài. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương