Hứa Trung không thể không giơ ngón tay cái lên tán thưởng sự hào phóng của Tống Hàn: “Người anh em, anh thật sự chịu chi ghê nha. “Chút tiền này cũng là chuyện nhỏ, người phụ nữ của Tống Hàn tôi muốn cái gì cho cái đó, chỉ sợ cô ấy không thích thôi. “Chậc chậc... So sánh với anh, tôi thấy tự hổ thẹn đấy. Tống Hàn liếc mắt nhìn Hứa Trung cười khúc khích: “Anh mua mấy bộ trang sức? “Tiền trong túi có hạn, mua 4 món, sau này chờ tôi kiếm tiền, mua cho cô ấy tiếp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương