Nhìn Hứa Hi không có bất kỳ lưu luyến nào, bóng dáng lạnh lùng rời đi, trong lòng Cao Tuyết quay cuồng như sóng biển.

Hận thù chậm rãi tràn ngập hốc mắt, khóe mắt biến thành đỏ tươi.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền.

Cô ta chạy tới ngăn cản Hứa Hi: “Anh thật sự tuyệt tình như vậy, một chút cũng không để ý quá khứ sao?

Hứa Hi nhíu mày, đáy mắt ôn nhuận dần dần trở nên không kiên nhẫn.