Cận kề ngày sinh, bụng của Đỗ Minh Nguyệt ngày càng lớn hơn, tình trạng nói là tốt cũng không hẳn, mà không tốt cũng chưa đến mức tồi tệ. Điều tốt là mọi thứ vẫn ổn định, không có biến cố gì xảy ra, nhưng điều không tốt là bụng cô nặng nề quá, đứng cũng không vững, ngủ cũng không yên. Tất nhiên, đây đều là hiện tượng bình thường, Triệu Kim Hoa cũng hiểu điều đó, bà chỉ biết không ngừng an ủi Đỗ Minh Nguyệt cố gắng chịu đựng một chút, đợi đến khi đứa trẻ chào đời thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nghe vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng chỉ có thể tiếp tục những ngày tháng ngọt ngào xen lẫn đau đớn này. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi là con của anh hai cô đã gần nửa tuổi, và Đường Y Y bên kia cũng đã quen việc chăm sóc con, giúp anh có nhiều thời gian hơn để lo liệu công việc nhà máy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương