Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt cha mình, cô cảm nhận rõ ràng sự tổn thương hiện lên trong mắt ông. Ngay lập tức, cô quay đi, trốn sau lưng Hoắc Lê Lê. Thực ra cô đã cân nhắc việc có nên nói trước với cha về chuyện này hay không, nhưng mẹ cô đã bảo rằng cứ để đến lúc đó tạo bất ngờ. Mẹ còn nói rằng nếu cha cô biết trước, ông có lẽ sẽ không thể đón một cái Tết vui vẻ. Nhưng nhìn ông lúc này, có vẻ như Tết này cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Cô tự trách mình, đáng lẽ nên khuyên Hoắc Kiêu chờ đến sau Tết mới công bố chuyện này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương