Hiện tại đang là mùa hè, thức ăn không thể để lâu được, nên nếu họ không ăn hết, có khả năng lớn là sẽ bị lãng phí. Nhưng ai bảo suốt thời gian qua Đỗ Minh Nguyệt toàn ra ngoài ăn uống qua loa, bây giờ có Hoắc Kiêu đến, cô lại bốc đồng, mua rất nhiều đồ ăn. Thấy tình hình như vậy, Hoắc Kiêu cũng trầm ngâm một lát, sau đó hít một hơi sâu và nói: “Không sao, để anh lo.” Đỗ Minh Nguyệt ngước lên nhìn anh, ánh mắt có phần nghi ngờ, lưỡng lự hỏi: “Nhiều thế này, anh thực sự có thể ăn hết không?” Hoắc Kiêu gật đầu, biểu cảm rất điềm tĩnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương