Kể từ khi con trai bị chẩn đoán mắc bệnh, sau đó Chu Cầm cũng mất việc, trong suốt năm qua, cuộc sống của bà không biết bao nhiêu ngột ngạt. Nhưng nghĩ đến con trai, nó đã khổ sở như vậy rồi, bà sao có thể bộc lộ cảm xúc không vui trước mặt nó được? Vì thế, khi ở nhà, Chu Cầm luôn cố gắng giữ nụ cười trước mặt con trai. Nhưng mỗi khi ra ngoài, gương mặt bà lại sụp xuống, thậm chí bà còn muốn tìm ai đó để cãi nhau, phát tiết nỗi u uất trong lòng. Đáng tiếc là kể từ sau những chuyện xảy ra trước đây, gia đình họ Lâm đã không còn được người ta kính trọng như trước nữa. Cửa nhà không còn ai ghé thăm, mọi người tránh họ như tránh dịch bệnh. Bà còn biết tìm ai mà nói chuyện đây? Lúc này, nhìn thấy Lâm Thi Thi, Chu Cầm cuối cùng cũng cảm thấy mình đã có chỗ để xả hết cảm xúc. “Mày còn biết quay về sao? Lâm Thi Thi, mày bỏ đi không một lời, chẳng thèm chào chúng tao lấy một câu. Mày có bao giờ xem chúng tao là bố mẹ ruột của mày không? Mày có xem chúng tao là gia đình không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương