Tại cửa ra vào, Đỗ Vũ Lâm và Đường Y Y đã đợi sẵn từ lâu, bên cạnh họ còn có xe do chính quyền Quảng Thị cử đến để đưa họ đi. Trần Dĩnh nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt được người ta đón lên xe, tài xế còn mở cửa và đóng cửa giúp cô, ánh mắt của Trần Dĩnh vô thức lộ ra sự ghen tị. Trước đây, cô từng rất khinh thường Đỗ Minh Nguyệt, nghĩ rằng cô ấy chỉ là một cô gái nhà quê, làm kinh doanh mà phải phơi mặt ra ngoài, lại chẳng có tài cán hay học vấn gì. Nhưng bây giờ... Trần Dĩnh, một cô gái thành phố, biết nhảy múa và xinh đẹp, cuối cùng lại ra nông nỗi này. Cô chẳng thể so được với Đỗ Minh Nguyệt – người mà trước đây cô coi thường – dù chỉ một chút. Đúng là nực cười. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương