Quản lý Kim nghe thấy tiếng động liền vội vã bước ra, thấy Hoắc Lê Lê và Trần Dĩnh đối mặt nhau dường như đã có một cuộc tranh cãi. Ông nhìn Hoắc Lê Lê rồi quay sang nhìn Trần Dĩnh, hàng lông mày nhíu chặt lại, không biết nên nói gì. Hoắc Lê Lê cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô vẫn run rẩy: “Quản lý, tôi thật sự không có sao chép. Những bộ quần áo đó đều do tôi tự thiết kế. Dù tôi sinh ra ở nông thôn, nhưng tôi đã học hỏi, đọc sách và dành cả ngày để sáng tạo. Tôi thật sự... không làm gì sai.” Hoắc Lê Lê lo lắng quản lý Kim sẽ bị những lời của Trần Dĩnh làm lung lay và nghi ngờ cô. Dù trong thời gian gần đây, cô đã trở nên tự tin hơn, nhưng công việc này đến quá nhanh và khiến cô cảm thấy chưa hoàn toàn tin tưởng vào bản thân. Lời nói của Trần Dĩnh đã làm cô lo lắng vô cùng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương