Lời giải thích này có vẻ miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng có lẽ vì ấn tượng của Cống Tú đối với Lâm Thi Thi và gia đình họ Lâm đã quá tệ, nên bà theo bản năng cảm thấy lời của Lâm Đông Thuận không phải là sự thật. Tuy nhiên, lúc này bà cũng không thể tìm ra sơ hở nào trong lời nói của ông, chỉ lạnh lùng nói: “Ông coi chúng tôi là loại người gì chứ, dù gì đó cũng là họ hàng của nhà các người, chúng tôi không đến mức máu lạnh vô tình như vậy đâu. Sau này nếu có chuyện như thế thì cứ quang minh chính đại mà làm, đừng lén lút nữa. Để người khác nhìn vào lại tưởng Lâm Thi Thi đang làm chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng. Thực ra, Lâm Đông Thuận chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hôm qua, khi Lâm Thi Thi đến tìm ông chỉ đơn giản dặn dò ông phải nói những gì mà thôi. Nhưng giờ nghe những lời của Cống Tú, dường như Lâm Thi Thi đã lén lút gặp một người đàn ông, sau đó bị người bên phía Cống Tú phát hiện? Thậm chí Cống Tú còn nghi ngờ cô ấy đang làm chuyện xấu? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương