“Anh hai, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Nếu cô thực sự có năng lực lớn như vậy, việc đầu tiên cô làm chắc chắn sẽ là khiến thời gian trôi nhanh hơn, để đất nước phát triển đến mức như bốn mươi năm sau. Đỗ Vũ Lâm tất nhiên chỉ đùa thôi, tâm trạng của anh đang rất tốt mà. “Anh vẫn nghi ngờ rằng trước đây chính Lâm Thi Thi đã chắn mất vận khí của nhà họ Đỗ, nên chúng ta mới mãi không ngóc đầu lên được. Bây giờ thì tốt rồi, con sói trắng mắt ấy đi rồi, nhà chúng ta cuối cùng cũng thấy trời quang mây tạnh!” Đỗ Minh Nguyệt biết anh chỉ đang nói nhảm vì rảnh rỗi, nên chỉ cười và không để ý đến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương