Đỗ Vũ Kỳ rất tôn trọng sư phụ mình, vì nếu không có sự hướng dẫn của ông, cậu sẽ không thể thuận lợi làm việc ở nhà máy suốt nửa năm qua, thậm chí có thể không có cơ hội tiến xa đến thế. Đối với cậu, sư phụ chính là quý nhân, và đương nhiên, Thị trưởng Ngụy cũng vậy.

Dù thế nào đi nữa, Đỗ Vũ Kỳ biết rằng mình phải nỗ lực hơn nữa, làm việc chăm chỉ và không để những người tin tưởng mình phải thất vọng.

Vì nhà máy liên tục thúc giục cậu lên thành phố báo cáo sớm, lo sợ làm mất lòng chính quyền thành phố, Đỗ Vũ Kỳ đành phải nhờ sư phụ mang đồ đạc về nhà giúp mình, còn cậu có thể phải đến ngày mai mới trở về được.

Sư phụ tất nhiên rất vui vẻ nhận lời giúp đỡ. Nhìn bóng dáng Đỗ Vũ Kỳ rời khỏi, ông nở nụ cười tự hào, ôm đồ đạc của cậu và đi khoe với mọi người: “Đó là đồ đệ của tôi, giờ cậu ấy sẽ làm việc ở thành phố rồi, ha ha!”

Nghe thấy vậy, xung quanh không ít người nhìn ông với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.