Cửa lầu Động Huyền đã lâu không mở, hôm nay lại một lần nữa được mở ra, đáng tiếc là không phải vì người Tần gia mà mở ra. Bạch Thương Đông bước vào lầu Động Huyền, ở trên lầu ba của lầu Động Huyền gặp được Thánh Nhân của Tần gia trong truyền thuyết kia. Chỉ là hoàn toàn khác với hình tượng tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, mặc dù có áo choàng rộng lớn che thân thể, nhưng vẫn có thể cảm giác được thân thể ở dưới áo bào gầy như que củi, chỉ cần nhìn khuôn mặt của ông ta, đã có thể dọa cho người ta giật cả mình, da và bắp thịt đều dính sát vào xương giống như là đã mất đi tất cả lượng nước vậy, hiện ra trạng thái khô kiệt, nếu không phải là đã biết rõ ông ta là Thánh Nhân của Tần gia, nhìn còn tưởng rằng ông ta là một bộ thây khô. “Động Huyền Thánh Nhân, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng như thế?” Ngay cả Á Nhân Thần Tử cũng vì thế mà kinh ngạc, nhớ năm đó Động Huyền Thánh Nhân thật sự là một người tiên phong đạo cốt, ngay cả hắn ta cũng dường như khó có thể nhận ra người này chính là Động Huyền Thánh Nhân năm đó. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương