“Gào!” Chỉ và trảo đụng vào nhau, Bạch Thương Đông liên tục lùi lại mấy bước, mà con cọp màu trắng kia lại kêu thảm một tiếng, móng vuốt bị xé rách, Ma huyết không ngừng từ trong đó rỉ ra. “Không có khả năng... Chuyện này không thể nào...” Con cọp màu trắng giống như gặp được quỷ vậy, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông: “Thánh Ma thể... Sao ngươi lại có thể nắm giữ Thánh Ma thể...” “Thánh Ma thể gì cơ?” Bạch Thương Đông nghe mà ngẩn người. “Ngươi là hậu nhân của Thánh Đế?” Con cọp màu trắng trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt quái dị hỏi. “Ngươi nói sao?” Trong lòng Bạch Thương Đông hơi động, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương