“Sát Tâm Ma Hoàng!” Bạch Thương Đông nhìn thấy Sát Tâm Ma Hoàng hoang mang rối loạn từ trong lối đi chạy ra, giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo hắn vậy.

Hơn nữa có vẻ Sát Tâm Ma Hoàng không ổn lắm, áo giáp trên người đã bị phá rách không còn hình dáng nữa, còn có một vết thương vẫn đang rướm máu.

Bạch Thương Đông thầm kêu không ổn, muốn mang theo Tử Y nhanh chóng rời đi cũng không còn kịp rồi, sau khi Sát Tâm Ma Hoàng đi ra, chỉ thấy phía sau hắn lại có một bóng dáng chạy ra ngoài.

Sau khi Bạch Thương Đông thấy rõ bóng dáng kia, con ngươi hắn co rút lại.

Đó là một con cọp màu trắng, lớn không kém gì một lão hổ, chỉ là lông toàn thân màu bạc trắng, quỷ dị hơn là, con cọp này lại đứng trên một đôi chân để bước đi, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, trên người còn mặc khôi giáp ngọc thạch và đội vương miện, nhìn vô cùng cổ quái.