Bạch Y Khô Lâu Nhân đánh một kích kia xông cũng không có ý muốn tiếp tục công kích Bạch Thương Đông nữa, thứ nhất là vì phải toàn lực đối phó với Tẫn Vô Tuyệt, thứ hai là có lẽ hắn cũng đã nhận định Bạch Thương Đông không thể phá được tế đàn bằng bạch cốt.

“Phu quân, nơi này không thích hợp ở lâu.” Tẫn Vô Tuyệt gọi Bạch Thương Đông, thúc giục hắn rời đi.

Cũng không phải Tẫn Vô Tuyệt sợ Bạch Y Khô Lâu Nhân kia, mà là nàng khó có thể đám bảo Bạch Y Khô Lâu Nhân không tìm được cơ hội ra tay với Bạch Thương Đông, nhất thời nửa khắc còn được, thời gian càng lâu khẳng định là không làm được.

Một khi Bạch Y Khô Lâu Nhân hạ thủ với Bạch Thương Đông, mà nàng lại không ngăn cản nổi thì chỉ sợ Bạch Thương Đông sẽ gặp nguy hiểm rồi.

“Cho ta thêm một khắc nữa, chỉ một khắc thôi.” Bạch Thương Đông cắn răng nói, đồng thời lại tiếp tục đánh một chỉ vào trên tế đàn bạch cốt.