“Cảm giác?” Hiển nhiên Tẫn Vô Tuyệt cũng không tin vào những thứ huyền diệu khó giải thích kia, cho dù là Ma Hoàng cùng Thánh Nhân am hiểu vận mệnh lực, cũng không đơn giản là dựa vào cảm ứng. “Nếu như ngươi không muốn đi cùng ta thì chúng ta có thể tách ra.” Bạch Thương Đông nói. Tẫn Vô Tuyệt hơi ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm nói: “Bên trong Đế mộ trùng trùng nguy cơ, sao ta có thể yên tâm để một mình phu quân đi chứ? Phu quân muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.” Bạch Thương Đông dở khóc dở cười, không biết người này rốt cuộc là hữu tình hay vô tình, nhưng nghĩ lại thì chính hắn không phải cũng như thế sao. Hai người từ lúc quen biết đến khi chân chính kết hợp, thật ra vẫn chưa từng bao giờ chân chính mở rộng lòng để trao đổi với nhau, có thể nói hai người kết hợp lại cũng coi như một trùng hợp và hiểu lầm mỹ lệ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương