Thấy Bạch Thương Đông mở mắt nhìn hắn, Sát Tâm Ma Hoàng vô cùng kinh hãi, không thể tin được Bạch Thương Đông lại có thể sống sót dưới một kích toàn lực của hắn khi dùng Sát Tâm đao, hơn nữa sinh cơ như giếng trào còn mạnh hơn lúc trước mấy lần. “Đồ nhi ngoan, hiện tại ngươi có nhận thua không?” Bạch Thương Đông thu khí tức trên người lại, khôi phục lại bộ dáng vốn có, nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Sát Tâm Ma Hoàng rồi lạnh nhạt nói. Sát Tâm Ma Hoàng thoáng suy nghĩ một chút, lạnh giọng nói: “Ta chịu thua, ngươi muốn ta làm ba chuyện gì?” Bạch Thương Đông nhìn Sát Tâm Ma Hoàng, cũng biết hắn không thật lòng nhận thua, chỉ là bởi vì trong lòng hắn có cố kỵ, cho nên mới không lập tức trở mặt. “Ta tạm thời còn chưa nghĩ ra việc gì cần làm cả, ngươi cứ đi bên cạnh ta chờ đợi, chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết.” Bạch Thương Đông vừa nói, vừa đi tới bên người Tẫn Vô Tuyệt, bế Tẫn Vô Tuyệt lên, đồng thời lặng lẽ nhỏ một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay của chính mình vào đôi môi có chút tái nhợt của nàng, để nàng nuốt vào trong bụng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương