Ở bên trong tòa đại điện kia, có một người đang đứng, lại là Sát Tâm Ma Hoàng.

Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm kêu khổ: “Sao hết lần này tới lần khác đi đến nơi này, Tẫn Vô Tuyệt bị trọng thương, hiện tại lại gặp phải Sát Tâm Ma Hoàng, sao hắn có thể tha cho chúng ta.”

Quả nhiên, Sát Tâm Ma Hoàng nhìn thấy Bạch Thương Đông cùng Tẫn Vô Tuyệt đầu tiên là ngẩn người, sau đó cảm ứng được khí tức Tẫn Vô Tuyệt rất yếu ớt, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Quả nhiên là sơn thủy luân phiên, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại.” Trong mắt Sát Tâm Ma Hoàng lóe lên đầy sát ý, giữa ngón tay đã ngưng tụ lại ma quang kinh khủng.

“Đồ đệ ngoan, thấy sư phụ sư mẫu sao còn không tiến lên bái kiến?” Bạch Thương Đông lại cười tủm tỉm nhìn Sát Tâm Ma Hoàng.