Sát Tâm Ma Hoàng đột nhiên đưa tay vồ tới Bạch Thương Đông từ giữa không trung, phía sau lưng Bạch Thương Đông mở ra hai cánh, lập tức biến mất giống như kiểu thuấn di, đồng thời quát to: “Ngươi đường đường là một Ma Hoàng, còn dùng ma danh để thề, vậy mà ngươi muốn phá vỡ lời thề sao?” Nhưng hiển nhiên tốc độ như thuấn di vẫn vô dụng, Bạch Thương Đông chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như là bị người ta hung hăng bóp chặt lấy, cả người lập tức ngã trên mặt đất. “Giết ngươi, tự nhiên sẽ không có người nào biết bổn hoàng phá vỡ lời thề.” Sát Tâm Ma Hoàng vừa nói xong lại định ra tay với Bạch Thương Đông. “Ai nói không có người biết được, Sát Tâm, ngươi cho rằng ta là người chết sao?” Đột nhiênn một bóng người tự lối đi bên trái đi ra. “Tẫn Vô Tuyệt!” Sát Tâm Ma Hoàng nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt lập tức biến sắc, nhìn về phía thân ảnh kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương