“Hữu hộ pháp, ta chỉ là muốn mượn Truyền Tống Trận dùng một chút, cũng không có một chút ác ý nào đối với ngươi, ngươi cần gì phải làm như thế?” Bạch Thương Đông đứng lại, không tiếp tục đi tới bữa, nhìn vách đá đang chèn ép tới chỗ mình lạnh nhạt nói. “Hừ, chết tới nơi còn nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Hữu hộ pháp khinh thường hừ lạnh, căn bản không có ý tứ bỏ qua cho Bạch Thương Đông. “Nếu Hữu hộ pháp đã cố ý làm như thế, vậy cũng không thể trách ta được.” Tia sáng lạnh lẽo trong mắt Bạch Thương Đông lóe lên, nhìn vách đá đang chèn ép tới kia, đột nhiên triệu hồi ra một vật. Một cái hồ lô thần bí trôi lơ lửng ở trước mặt Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông khẽ đọc một câu: “Mời bảo bối xoay mình.” Chỉ thấy nắp hồ lô kia mở ra, trong đó bắn ra một luồng lệ quang, lệ quang trực tiếp bắn lên trên vách đá, sau đó lại lập tức cuốn trở về. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương