Bên trên kiến trúc cao nhất của Ma Hoàng Thành, từ xa nhìn lại thì trời biển một màu, gió nhẹ mơn trớn, thích ý không tả nổi.

Bạch Thương Đông và Tẫn Vô Tuyệt ngồi song song ở trong lầu các, Tẫn Vô Tuyệt đang bưng khuôn mặt nằm úp sấp ở trên bàn mặt, nhìn Bạch Thương Đông đang chơi đàn ghi-ta, trong đôi mắt đẹp liên tục có tia sáng kỳ dị.

Bạch Thương Đông đã đàn hát mấy bài rồi, lúc này đang hát là bài « Ta Có Thể Ôm Ngươi Sao? » của Trương Huệ Muội.

“Ta có thể ôm ngươi không, bảo bối, cho ta gọi ngươi như vậy một lần cuối cùng, ngươi cũng đã không thể, ta sẽ cười rời đi...”

Tẫn Vô Tuyệt nghe thấy thế ánh mắt hơi có chút đỏ lên, bộ dáng giống như là cực kỳ cảm động.