Tẫn Vô Tuyệt muốn chế tạo ra ghi ta, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện tìm một khúc gỗ với mấy sợi dây đơn giản là làm được. Bạch Thương Đông đã mấy ngày không trông thấy Tẫn Vô Tuyệt, tới lúc đã sắp quên mất chuyện này rồi, lại nhìn thấy Tẫn Vô Tuyệt ôm một thứ đi đến bên ngoài Hỏa Ngục Cốc. Bạch Thương Đông xa xa nhìn thấy Tẫn Vô Tuyệt ôm một vật trong tay, giống hệ như đàn ghi ta mà hắn vẽ ra, không khỏi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra chuyện hắn đã đồng ý với Tẫn Vô Tuyệt. “Ngươi xem một chút xem, thứ này có dùng được hay không.” Chờ Bạch Thương Đông đi tới, Tẫn Vô Tuyệt lập tức đưa ghi ta trong tay tới cho Bạch Thương Đông. Bạch Thương Đông nhận lấy ghi ta, chỉ cảm thấy vật trong tay vô cùng tinh xảo, tự có âm thanh hiếm thấy lượn lờ, ngón tay chỉ mới dạo trên dây đàn một cái, đã nghe thấy dư âm lượn lờ, kỳ âm đi thẳng vào lòng người, làm người ta không khỏi phải run lên. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương