Ở trong Hỏa Ngục Cốc gần một tháng, cuối cùng thì Bạch Thương Đông đã luyện ra một đám ngọn lửa, ngọn lửa kia óng ánh trong suốt, giống như sao giống như nước, thoạt nhìn dường như giống như một giọt dung nham lưu ly trắng lóa, vô cùng xinh đẹp mê người. Ngọn lửa đã được tạo thành, Bạch Thương Đông lập tức thử nghiệm dùng ngọn lửa kia thiêu hủy sợi xích thần bí, đưa ngọn lửa vào giữa hai tay Thập Phương Cổ Đế, thiêu hủy sợi xích ở đó. Chỉ là thấy chỗ sợi xích bị thiêu hủy kia có chút đỏ lên, dường như là có một chút hiệu quả, mặc dù hiệu quả rất nhỏ, cũng khó có thể dao động sợi xích kia, nhưng cũng để cho Bạch Thương Đông thấy được một tia hy vọng. “Nếu như đã có công hiệu, một đám ngọn lửa này không được, vậy thì ta gom ít thành nhiều, khi ngọn lửa này hóa thành ngọn lửa lớn, ta cũng không tin là đốt ngươi không đứt.” Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm nảy sinh ác độc. Treo ngọn lửa ở bên dưới sợi xích, để nó ngày đêm thiêu hủy sợi xích, Bạch Thương Đông tiếp tục luyện hóa tia lửa, chuẩn bị lại ngưng tụ một đám lửa nhỏ khác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương