Bạch Thương Đông chờ mãi không thấy Phục Phong trở lại, đảo mắt đã tới ban đêm, vẫn không nhìn thấy Phục Phong, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi về nhà. “Lấy được tín vật chưa?” Bích Hải Tình nhìn thấy Bạch Thương Đông, vội vàng hỏi. Bạch Thương Đông khẽ lắc đầu: “Không thấy, Phục Phong bị Ma Hoàng gọi đi, không biết là có chuyện gì, cho tới bây giờ vẫn chưa về.” Bích Hải Tình nhíu mày một cái không nói gì, dường như là đang suy nghĩ gì đó. Bạch Thương Đông ăn uống một chút, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại đi tới hậu hoa viên, kết quả là nhìn thấy Phục Phong đang nghỉ ngơi ở trên khối đá ngầm trên bờ biển kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương