Tẫn Vô Tuyệt đường đường là Ma Hoàng, ngày thường tất cả mọi người thấy nàng đều câm như hến, nào dám có một chút bất kính nào đối với nàng, chưa từng nghe qua lời như vậy, không khỏi có chút cảm giác mới lạ thú vị. “Ta thật sự là rất đẹp sao?” Tẫn Vô Tuyệt nhìn Bạch Thương Đông hỏi. “Nào chỉ là xinh đẹp, quả thực là tất cả nữ nhân trong thiên hạ cộng lại cũng không bằng một đầu ngón tay của ngươi, tất cả mỹ nữ Nhân loại, Á nhân, Ma nhân, ngay cả một mảnh vạt áo của ngươi cũng không bằng.” Bạch Thương Đông chỉ coi là đang nói chuyện phiếm, cũng chỉ thuận miệng nói một câu. Tẫn Vô Tuyệt nghe thấy thế đôi mắt đẹp chớp động lên tia sáng kỳ dị, hơi có chút cao hứng nói: “Ngươi quả là rất biết nói thật.” Bạch ThươngĐông cười nói: “Đúng vậy, ta là người thích nói thật, nhưng ngươi cần phải mau chóng làm việc, mau mau nhặt hết Lạc Vũ Thạch đi ra, nếu không chẳng may Ma Hoàng Phục Phong sớm trở lại, ngươi sẽ gặp phải phiền phức lớn.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương