Bạch Thương Đông thấy nữ nhân kia xinh đẹp không tả xiết, lúc này đang chìm vào giấc ngủ ở trên khối đá ngầm, trong lòng thất kinh, bước nhanh tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Cô nương mau tỉnh lại, làm sao ngươi lại chạy đến nơi này ngủ thế, đây cũng không phải là chỗ để ngươi ngủ, nếu như bị Ma Hoàng Phục Phong phát hiện, sẽ chết người đấy.”
Bạch Thương Đông hoàn toàn không ý thức được đây chính là Phục Phong, thứ nhất là bởi vì hình tượng ngựa một sừng của Phục Phong đã đi sâu vào đáy lòng của Bạch Thương Đông, thứ hai là Phục Phong không có mùi thơm của Ưu Vân Hoa Phù Dung thì không thể ngủ được, nào sẽ giống như nữ nhân này có thể ngủ ngọt ngào đến thế.
Trong lòng Phục Phong lúc này lại cả kinh, nàng nghỉ ngơi ở chỗ này, trên thực tế lúc Bạch Thương Đông đi vào trong hậu hoa viên thì nàng đã cảm giác được, nhưng nàng quên mất là mình đã khôi phục lại bản thể, vẫn cho rằng mình là bộ dáng Phục Phong, cho nên cũng không có đặc biệt chú ý đối với việc Bạch Thương Đông đến.
Nhưng chờ Bạch Thương Đông vừa đi tới chỗ nàng vừa nói chuyện với nàng, nàng mới tỉnh ngộ, mình bây giờ là bộ dáng bản thể, căn bản là Bạch Thương Đông không nhận ra nàng.
Bây giờ còn muốn biến trở về Phục Phong thì khẳng định là chuyện không thể, Phục Phong hơi suy nghĩ lập tức giả bộ như là mới bị Bạch Thương Đông làm tỉnh lại, ngồi dậy dùng đôi mắt còn buồn ngủ mê ly díp lại nhìn Bạch Thương Đông hỏi “Ngươi là ai?”