Phục Phong hơi giật mình nghe xong Bạch Thương Đông ca hát, nửa ngày cũng không có phản ứng. “Ma Hoàng đại nhân, bài hát này của ta như thế nào?” Bạch Thương Đông nhìn Phục Phong hỏi. Phục Phong vậy mà không trả lời ngay lập tức, nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nếu như đề tiếp theo, ngươi vẫn trả lời buồn nôn như vậy, bổn hoàng sẽ giết ngươi ngay lập tức.” Khóe miệng của Bạch Thương Đông co giật, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Xem ra muốn đả động một con ngựa thì xác thực vẫn là có chút khó khăn, may mắn là Phục Phong cũng không có sát ý quá lớn đối với ta.” Trong lúc Bạch Thương Đông đang âm thầm vui mừng, Phục Phong lại nói: “Bây giờ bổn hoàng sẽ ra cho ngươi một đề, ngươi trả lời thật tốt cho ta, nếu không cũng đừng trách bổn hoàng không cho ngươi cơ hội cứu mạng.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương