Bạch Thương Đông không nói gì, đối phương nhưng là một cao thủ cấp Hoàng, coi như là hắn muốn dùng thứ gì đó để giao dịch, cũng không cầm ra nổi tiền đặt cược để cho đối phương có thể thấy hợp mắt.

“Ngươi ngay cả một lý do để cho bổn hoàng giúp ngươi cũng không nghĩ ra được, tự nhiên còn dám nói ra lời như vậy với bản hoàng?” Phục Phong châm chọc nhìn Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông khẽ cau mày, Phục Phong giống như là xem thấu tâm tư của hắn, chuyện này làm cho hắn phải âm thầm cảnh giác.

Nhưng trong thời gian hắn đang quan sát Phục Phong, hiển nhiên là Phục Phong cũng đang quan sát hắn, hắn hiểu Phục Phong rất sâu, Phục Phong đối với hắn cũng giống như vậy.

Bạch Thương Đông đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là quá sơ suất, hắn đối mặt là Ma Vật cấp Hoàng đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp, một chút xíu khinh thường cũng sẽ để cho hắn rơi vào khốn cảnh không còn lối thoát.