Trong một sân nhỏ đơn giản, Bạch Thương Đông một lần nữa trông thấy Kính Trần, vẫn không nhiễm một chút bụi như vậy, giống hệt như lúc trước Bạch Thương Đông thấy ông ta ở trên Kính Thai Đảo vậy. “Ban đầu lúc ta thu ngươi làm đồ đệ, chưa bao giờ nghĩ tới thầy trò chúng ta sẽ có ngày gặp lại như hôm nay.” Kính Trần nhẹ nhàng thở dài. “Ta cũng chưa từng nghĩ tới, lại có thể gặp lại ngài ở chỗ này.” Bạch Thương Đông nhìn Kính Trần nói. “Vì sao ngươi tới đây?” Kính Trần nghiêm túc nhìn Bạch Thương Đông nói. Bạch Thương Đông rõ ràng ý tứ của Kính Trần, thuận miệng đáp: “Bị địch nhân làm hại, bị ép lưu lạc đến đây.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương