“Tổ phụ...” Lữ Thần Tiễu hơi ngẩn người, không nghĩ tới Bạch Thương Đông lại nói ra lời như vậy.

Ánh mắt của Bạch Thương Đông đánh giá Lữ Thần Tiễu: “Vết thương của ngươi đã sâu tận xương tủy, Chân Mệnh Đạo Ấn cũng đã vỡ nát, mạng ngươi đã chết 99%, có khả năng sống đến bây giờ, đã là một kỳ tích.”

“Ta... Không thể chết được... Khục khục...” Lữ Thần Tiễu nhìn Lữ Thiên Tình đang bị Bạch Thương Đông khống chế, cắn răng nói: “Mặc kệ là chúng ta có ân oán dạng gì, ngươi muốn giết ta cũng được, phải làm thế nào để trút giận đều được, đó cũng là chuyện hẳn nên, là Lữ gia của ta nợ ngươi, ta chỉ cầu ngươi lưu cho nàng một con đường sống.”

“Coi như là ta muốn giết, cũng là đi giết Xích Long, giết các ngươi thì có ý nghĩa gì? Chỉ tiếc là Xích Long đã chết, lại không phải là chết ở trên tay ta.” Bạch Thương Đông liếc mắt nhìn Lữ Thần Tiễu, sau đó lại nhìn Lữ Thiên Tình một cái: “Ta bây giờ cũng là người đứng giữa lằn ranh sống chết, lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng, ngươi có hai lựa chọn. Ta bây giờ xoay người rời đi, ngươi coi như là ta chưa từng tới bao giờ, hoặc là bây giờ ta đưa nàng mang đi, ta chết nàng sẽ

chết, ta sống thì nàng có hy vọng.”