Bạch Thương Đông cũng không nhìn ra có khác biệt gì so với Ma Nhân bình thường báo ra Ma Danh, cũng không biết được là có hữu hiệu hay không, không thể làm gì khác hơn là đem thơ chính mình đã nghĩ ra trước đó đọc lên, nhìn một chút xem có thể giải ra Ma Danh của Nhất Nhật hay không.

"Trong núi phương nhất nhật, thế gian đã ngàn năm." Bạch Thương Đông ngưng mắt nhìn Nhất Nhật, nói ra một câu rất đơn giản.

Những lời này xuất phát từ một truyền thuyết thần thoại, nói về một tiều phu lên núi đốn củi. Sau khi vào bên trong núi, nhìn thấy có một ông già cùng một đồng tử ngồi ở bên dưới một cây cổ thụ đánh cờ, tiều phu có chút yêu thích liền đứng ở bên cạnh quan sát.

Chờ sau khi tiều phu xem xong ván cờ đó, mặt trời đã sắp xuống núi, tiều phu vội vàng từ trong núi chạy ra, .

Nhưng sau khi hắn ra khỏi núi, lại phát hiện ra tất cả mọi thứ đều đã hoàn toàn khác so với trong ấn tượng của hắn, toà nhà của hắn đã sớm không còn thấy tăm hơi, nơi đó đã biến thành một khu vực đồng ruộng, nguyên bản chỉ có nhà của hắn ở dưới chân núi, bây giờ bất ngờ đã biến thành một tòa thành trấn.