"Xích Long sư huynh, ngài tới Kính Thai Đảo này của chúng ta là có gì muốn làm à?" Mặt Bạch Thương Đông mỉm cười đi ra, cười tủm tỉm nhìn Hiền Nhân Xích Long mặt đầy lửa giận.

"Bạch Thương Đông, chớ nói tới chuyện ngươi vừa trở về, còn chưa khôi phục thân phận Chấp Viện Kính Thai Viện, coi như ngươi chính là Chấp Viện, cũng không thể vô cớ đả thương đệ tử trong viện, hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, ta tuyệt sẽ không làm hòa với ngươi." Hiền Nhân Xích Long cả giận nói.

"Nói gì đó? Bạch Thương Đông ta chính là Chấp Viện của Kính Thai Viện, đuổi đi mấy người xông loạn Kính Thai Viện ta thì thế nào? Nếu không phải xem ở mặt mũi của Xích Long sư huynh ngươi, còn không dễ dàng như vậy đâu." Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.

"Ngươi nói bậy nói bạ gì đó, bọn họ đều là đệ tử của Kính Thai Viện..."

"Ta cùng sư phụ ta chưa chết, thì Kính Thai Viện này chính là do chúng ta định đoạt, ta nói bọn họ là đệ tử Kính Thai Viện thì bọn họ mới là, ta nói không phải, bọn họ sẽ không phải." Bạch Thương Đông trực tiếp ngắt lời Xích Long."Được được, ngươi không biết phải trái, ta sẽ không nói phải trái với ngươi." Hiền Nhân Xích Long gầm lớn, đại bào vung lên, trong tay áo giống như có Hỏa Long gầm thét cuồn cuộn, định hạ thủ về phía Bạch Thương Đông.