Thân thể của Phi Lưu Bộc run rẩy, hắn không quá tin tưởng chuyện Bạch Thương Đông có khả năng giải ra Ma Danh của hắn, nhưng lại cũng khát vọng có cơ hội chứng minh chính mình, khát vọng lời của Bạch Thương Đông nói đều là thật.

Hồi lâu sau, Phi Lưu Bộc ngẩng đầu lên, dùng âm thanh run rẩy nói: "Ta tên là Phi Lưu Bộc."

Khóe miệng Bạch Thương Đông lộ ra một nụ cười, đem một bài thơ vô cùng nổi danh đã sớm nghĩ xong nói ra: " Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, Xa trông dòng thác trước sông này. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, Tưởng dải Ngân hà tuột khỏi mây."

Sơn Bộc Bố» này của Lý Bạch có khả năng nhất giải thích ba chữ Phi Lưu Bộc.

Quả nhiên, chú ấn Ma Danh màu bạc trên trán Phi Lưu Bộc hiện ra, chú liên dần dần vỡ nát, cuối cùng chú ấn cũng vỡ vụn thành tro.