Lúc Bạch Thương Đông tìm tới Phi Lưu Bộc, tình huống của Phi Lưu Bộc vô cùng không tốt.

Hai mắt của hắn không biết làm sao đã bị mù, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, núp ở trong một gian nhà đá, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không đi ra ngoài, nếu như không phải là Ma Nhân không già không chết, có lẽ là hắn đã chết lâu rồi.

"Ngươi là Phi Lưu Bộc?" Bạch Thương Đông khẽ cau mày, nếu như tài liệu mà Tử Thức cho không sai, người này chắc chắn là Phi Lưu Bộc không thể nghi ngờ, nhưng Bạch Thương Đông lại không có nghĩ đến, một Ma Binh cửu phẩm vậy mà sẽ luân lạc tới mức này, thoạt nhìn so với Á Nhân cũng không khá hơn chút nào.

"Muốn cái gì tự lấy đi." Phi Lưu Bộc ngồi dựa vào vách đá, vẻ mặt trống rỗng nói một câu.

Bạch Thương Đông liếc mắt nhìn Phi Lưu Bộc, lấy ra Không Sắc Xích nhắm ngay đầu Phi Lưu Bộc đập xuống, không để cho Không Sắc Xích biến thành vô hình, âm thanh xé gió vô cùng lớn, coi như là người có thính lực có vấn đề, cũng hẳn là sẽ nghe được một đòn này của Bạch Thương Đông, nhưng Phi Lưu Bộc lại một chút phản ứng cũng không có, mặc cho Không Sắc Xích hạ xuống đầu hắn, cũng không có ý tứ động thân thể một cái nào.