Tiếng bước chân từ từ đến gần, Bạch Thương Đông đã có thể thấy rõ ràng tướng mạo của thân ảnh kia, là một nam nhân thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người bọc da thú, trong tay mang theo một cái thùng gỗ đơn sơ. Bạch Thương Đông quay đầu nhìn về phía vị trí của Tử Y, ánh mắt của Tử Y đã mở ra, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, coi như Bạch Thương Đông ngu dốt như thế nào đi nữa, cũng có thể nhìn ra ánh mắt kia của Tử Y chứa ý ngăn cản mãnh liệt. "Chẳng lẽ đó là một Ma Nhân?" Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm suy đoán, bề ngoài của Nhân Loại và Ma Nhân dường như là không có gì khác nhau, nếu như Ma Nhân không hiển lộ khí tức của ma, Bạch Thương Đông cũng không thể phân biệt ra được đó là Nhân Loại hay là Ma Nhân. Nam nhân kia sau khi lấy một thùng nước liền rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Bạch Thương Đông, tiếp đó lạilà thời gian tĩnh mịch trôi qua. Bạch Thương Đông chỉ cảm thấy bụng vô cùng đói, nhưng bây giờ lại không có cách nào nhúc nhích, coi như có thể động cũng không có thức ăn, đồ vật trên người hắn đã sớm bị cắn nát toàn bộ lúc ở bên trong vết nứt không gian, chẳng còn lại gì cả, không có đan dược để lót dạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương