- Tần An, sao em lại ở đây? Liêu Du hơi ngớ người, sau đó vô thức bày ra thái độ của giáo viên, nơi này có phải chỗ cho học sinh sơ tung qua lại: - Em và bạn tới đây chơi, vừa rồi nghe thấy cô hát. Hiệu quả cách âm của phòng bao không hết tốt, Tần An đứng ngoài tuy không nghe thấy bên trong nói gì, nhưng vẫn nghe hết tiếng ca của Liêu Du: Liêu Du nhất thời không biết nói gì, đưa tay vén tóc che dấu xấu hổ, tên tiểu lưu manh này đúng là khắc tinh trong số mệnh của mình, sao chuyện mất mặt gì cũng bị nó chứng kiến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương