Lý Thục Nguyệt nếu như đi tham gia thi tư cách nghệ nhân trà thì còn chưa đủ, nhưng với một quán trà nhỏ của huyện Phong Dù thì chỉ cần nhờ ông nội chỉ bảo cho vài chiêu cùng trải qua lớp học nắm bắt nghệ thuận biểu diễn pha trà thì dư sức rồi, trước kia vì là cháu dâu nên ông nội không dạy, nhưng bây giờ chắc chắn không thành vấn đề.

Tề Mi một mình lo liệu quán trà thấy cật lực lắm rồi, thêm người giúp thì cầu mà còn chẳng được, huống hồ còn là chị em quen biết cùng thôn, liền thúc giục Tần An mau chóng gọi điện thoại.

Lý Thục Nguyệt sau khi bỏ chuyện quản lý mỏ than, Tần Hữu Lượng nhờ người truyền tin muốn sang tay, một mỏ than lớn như vậy, dù rất nhiều người thèm muốn thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai xử lý xong. Thời gian này Lý Thục Nguyệt ở nhà, giống như trước kia chăm sóc con, hiếu thuận cha mẹ chồng, kỳ thực cũng thoải mái, nếu không mỗi ngày ở mỏ than, lúc nào nhớ tới chồng mình mất mạng phía dưới kia, cảm giác đó vô cùng dày vò.

Nghe Tần An nói kiếm việc cho mình việc làm, trả tiền công thế nào Lý Thục Nguyệt không để ý lắm, chỉ nghĩ mình thế nào cũng cần làm việc gì đó cho qua ngày, quán trà cũng thích hợp, đồng ý hôm nữa tới xem.

- Em giới thiệu người cho chị rồi đấy, giữ được hay không phải xem chị, khi tuyển nhân viên phục vụ, nhất định phải chọn cô gái trẻ trung xinh đẹp.