Sau môn ngữ văn là thi tiếng Anh, cái này với Tần An mà nói thì khác gì trò chơi. Tần An làm xong bài lựa chọn từ điền vào chỗ trống, sau đó để bài thi còn chưa ghi tên ở một bên, tay chạm khẽ một cái, bài thi trượt xuống dưới bàn rất điệu nghệ. Trùng hợp thế nào mà Tôn Pháo cũng rơi bài thi, cả hai cúi người nhặt bài thi. Tôn Pháo xem lướt qua phần Tần An đã làm, cười hô hố, còn lại chỉ có đề sửa lại chỗ sai và viết văn thôi, lần này thì ngon lành rồi, trình độ tiếng Anh của Tần An tới mức xuất bản sách được, tin tưởng tuyệt đối. - Tôn Pháo, em cười cái gì? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương